Chữa mù mắt do u não.Chương trình Ánh sáng của người mù

Nơi giúp đỡ lẫn nhau trau giồi kiến thức.

Chữa mù mắt do u não.Chương trình Ánh sáng của người mù

Gửi bàigửi bởi admin » Thứ 3 Tháng 6 17, 2014 7:58 am

Chữa mù mắt do u não Jun 3

BÀI TẬP DƯỠNG SINH PHỤC HỒI CHỨC NĂNG (Nhà Văn Nguyên Bình )

(Cho cả người mù và người bệnh) Chương trình Ánh sáng của người mù

Người tập ngồi hoặc nằm ở tư thế thoải mái nhất. Người sáng mắt cần nhắm mắt lại. Thở nhẹ nhàng thật đều từ 1 đến 2 phút.

Hiệu ứng nóng

Ra lệnh trong đầu, thỉnh thoảng nhấn đi nhấn lại : CẢ CƠ THỂ NÓNG LÊN (tức là tưởng tượng cơ thể nóng lên). Nhẹ nhàng tập trung theo dõi độ nóng tăng dần, ban đầu có thể chỉ cảm thấy từ một vài vùng sau lan ra khắp người. Mới tập chưa quen, hãy tạm chia ra từng vùng để theo dõi (đầu, ngực, bụng, tứ chi).
Mỗi lần tập từ 15 đến 20 phút. Sau khi đã thấy rõ và điều khiển được hiệu ứng nóng ở từng vùng và cả cơ thể, chỉ cần tập từ 7 đến 15 phút.
Các hiệu ứng tê, hiệu ứng căng giãn, hiệu ứng chuyển động đều tập như hiệu ứng nóng.

Chú ý: Chỉ buông lỏng, ra lệnh (tưởng tượng) và theo dõi cơ thể, không lên gân tạo ra hiệu ứng. Tập riêng từng hiệu ứng cho tới khi cảm thấy rõ. Mỗi hiệu ứng tập một đợt (10-15 phút). Mỗi ngày tập ba đến bốn lượt, vào lúc thấy thoải mái nhất. Ban đầu nên chọn lúc yên tĩnh (tương đối); sau khi thuần thục, tập vào lúc nào cũng được.
Sau một thời gian, dài ngắn phụ thuộc từng người (có người vài ngày, có người vài tháng), chỉ cần thấy rõ hai trong bốn hiệu ứng là tốt.

Thở bằng cả cơ thể

Bắt đầu tập như khi tập các hiệu ứng vật lý ở trên.
Trong nhịp hít vào, hình dung, theo dõi cả cơ thể nở (giãn) ra; nhịp thở ra hình dung cơ thể co nhỏ lại.

Chú ý: thở thật bình thường, không thở bằng bụng. Cũng như khi tập các hiệu ứng, ban đầu chia ra theo dõi từng khu vực, cho đến khi thấy rõ cả cơ thể nở ra co lại theo nhịp thở. Mỗi đợt 10 đến 15 phút. Ngày tập 3 đến 4 lượt.

Điều khiển cơ thể tự thở

Ở tư thế chuẩn bị vào tập từ 1 đến 2 phút. Ra lệnh thầm trong đầu (tưởng tượng hay hình dung): CẢ CƠ THỂ TỰ THỞ, nhán đi nhấn lại, tập trung theo dõi nhịp nở ra co lại của toàn thân. Thỉnh thoảng ngưng thở trong giây lát sẽ thấy cơ thể tự thở không theo nhịp thở của phổi. Mỗi đợt tập như hai phần trên. Ngày 3-4 đợt.
Về hình thức, đây là bước tập tưởng đơn giản, song rất khó. Điều khiển cơ thể tự thở, sẽ giải quyết căn bản mọi loại bệnh, người mù tháy lại ánh sáng.

Điều khiển toàn bộ tế bào tự thở

Làm như phần trên, chỉ khác lệnh thầm nhắc lại trong đầu (tưởng tượng hay hình dung): TOÀN BỘ TẾ BÀO TỰ THỞ. Thời gian đợt tập như trên. Đây là bước tập quyết định người mù có thể sinh hoạt bình thường như người có mắt, người bệnh khỏi triệt để.
Sau 1 đến 2 tháng, trong một đợt, có thể tập tất cả các bước, một ngày tập nhắc đi nhắc lại những phần tập chưa tốt.
Người nhạy cảm có thể thấy sớm tất cả các yêu cầu của bài tập. Người thiếu nhạy cảm, càng cần kiên trì.Hãy tự chủ lo cho mình. Nếu có mất, chỉ mất đi bóng tối và bệnh tật.

Một cô gái phải bỏ đi cả đôi mắt của mình đã nhìn thấy ánh sáng, có thể trông thấy gương mặt mình trong gương và nhìn nắng lên trên hàng cau trước ngõ...


Chuyện hoang đường chăng? Cô gái ấy đã kể lại tuổi thơ dữ dội và hành trình từ bóng tối đến với thế giới ánh sáng trong cuốn tự truyện của mình.

“Tôi mù?”- tự truyện của cô gái mù “có phép lạ” vừa được Nhà xuất bản Hội Nhà văn và Công ty Đông A ấn hành, cuốn sách dẫn dụ độc giả tới một thế giới chưa từng có…

Côn Sơn – một ngày thu cách đây đã 2 năm, tôi gặp Nguyễn Thanh Tú khi cô đang cùng những người mù tập dưỡng sinh.

Gương mặt cũng thanh tú như tên gọi, làn da trắng hơi xanh xao, Tú giống như một tiểu thư quen sống cảnh “êm đềm trướng rủ màn che”. Nhưng đằng sau vẻ ngoài khuê các ấy là một quãng đời bất hạnh với những ký ức buồn.

Mắc chứng Glo-côm bẩm sinh, mới cất tiếng khóc chào đời, Tú được đưa từ nhà hộ sinh đến thẳng Viện Mắt. Bốn lăm ngày tuổi, Tú lên bàn mổ lần đầu, mười sáu tuổi phải bỏ cả hai mắt sau mười lần phẫu thuật. Tú sống trong thứ bóng tối đậm đặc và tưởng chừng như vĩnh viễn.

Bóng tối ấy dường như sẽ làm Tú tàn phế về mặt tâm hồn, sẽ tuyệt vọng... nếu “ánh sáng cuối đường hầm” không xuất hiện khi tháng 10/1994 Tú được giới thiệu lên Hội Người mù Việt Nam để tiếp cận một phương pháp dưỡng sinh. Người hướng dẫn phương pháp này - nhà văn Nguyên Bình - đã giúp Tú kiên trì tập.

Tập luyện được một thời gian, ngày nọ Tú bỗng thấy không gian bừng lên, một thứ ánh sáng rực rỡ bao phủ đôi mắt cô. Từ chỗ “nhìn” còn mờ mờ, ảo ảo dần dần Tú “nhìn” rõ hơn.

Cô thấy những chùm hoa khế đang rụng trước sân, chiếc lá vàng bay là là dưới mái hiên… Những khoảnh khắc đời thường ấy đối với cô gái phải đeo mắt nhựa này là một cái gì đó còn kỳ diệu hơn cả chuyện cổ tích…

“Thế giới ánh sáng” của cô gái mù này đã được kể lại trong cuốn tự truyện mà Tú bắt đầu viết từ năm 1999. Viết bằng chữ bình thường, viết bằng chữ nổi, rồi “phiên dịch” lại. Cần mẫn với những con chữ gần bảy năm, giờ đây “Tôi mù?” đã xuất hiện trên các hiệu sách. Với Tú, cuốn tự truyện “Tôi mù?” là một cột mốc đánh dấu bước ngoặt trong hành trình đi tìm ánh sáng của người mù.

Tú cầm cuốn tự truyện trên tay, đôi mắt nhựa của cô dường như đang ánh lên những tia sáng hạnh phúc.

Cô nói: “Cuốn sách này phải ra đời như một lẽ đương nhiên bởi vì nó rất có ích cho hành trình tìm lại ánh sáng của người mù. Em muốn chuyển một thông điệp: Trên đời đang có một phương pháp tìm ánh sáng cho người phải chịu sự khắc nghiệt của số phận.

Em không có ý định viết một tác phẩm văn chương. Bằng việc kể lại quãng đời từ bóng tối tới ánh sáng của mình, em muốn gửi gắm tới những người khiếm thị một niềm hy vọng, một nghị lực vươn tới, vượt lên số phận, khẳng định giá trị của chính mình”.

“Dường như Tú đang gắn cuộc đời mình với việc đi tìm ánh sáng cho người mù? Một công việc duy nhất mà Tú yêu?”.

Thanh Tú trả lời bằng tiếng cười trong veo: “Công việc em đang làm nhọc nhằn đến mức không yêu nó được. Biến cái hoang tưởng thành hiện thực- một cái gì đó “điên” như húc đầu vào đá.

Nhưng điều quan trọng là cái tưởng chừng như hoang tưởng đó đã có kết quả, nhiều người mù tập luyện phương pháp này đã “nhìn thấy” và bản thân em cũng được nó “cứu rỗi”.

Đã mấy năm nay, ngôi nhà rợp bóng cây của Tú trở thành nơi lui tới của nhiều người mù. Họ đến đây để được cô gái “có phép lạ” này hướng dẫn tập dưỡng sinh. Không ít người trong số đó đã thấy bừng lên trong mắt thứ ánh sáng mà họ đinh ninh rằng đã bị số phận tước đoạt vĩnh viễn. ánh sáng của đức tin, của khát vọng sống như những người hoàn toàn lành lặn?

Đã mấy năm nay, Tú âm thầm hướng dẫn tập dưỡng sinh cho những người cùng cảnh ngộ, cô làm việc này tự nhiên như nó phải thế, không hề đòi hỏi bất cứ sự thù lao nào. Với Tú, thù lao lớn nhất là khi những đôi mắt đã “ngủ quên” kia tự nhiên thức dậy.

Người ta gọi Tú là cô gái mù có “phép lạ”. Tôi đã được tận thấy “phép lạ” của Tú trong chuyến lên Côn Sơn đi thực tế với nhóm người mù của nhà văn Nguyên Bình.

Tôi còn nhớ đó là một buổi tối mùa thu êm như nhung, Thanh Tú đứng bên hồ nhìn vầng trăng lay động dưới đáy nước. Rồi cô gái mù này ngước lên nhìn không gian ngập tràn ánh bạc.

Những gì Tú kể lại sau đó hoàn toàn đúng như cảm nhận của tôi. Cũng hôm đấy, ở chùa Côn Sơn, Tú “nhìn” rõ đến mức cô có thể dùng que để chăn một đàn kiến đang chạy trên bãi cỏ.

Và mặc dù chiếc cặp của tôi để trong tủ ở khách sạn cách Tú hàng trăm mét, nhưng Tú đã đọc vanh vách trong đó chứa cái gì. Tin được không? Điều đó cần có thời gian và cần cả những tấm lòng khoan dung sẵn sàng tiếp nhận và chấp nhận những điều chưa- từng- có còn chưa được khám phá trong thế giới này.

Điều mà tôi bắt gặp trong cuốn tự truyện của cô gái vốn “nghèo hai con mắt” này là một tâm hồn giàu có đầy những cung bậc rung cảm trước cuộc sống.

Tuổi thơ của Tú không những bất hạnh vì mất đôi mắt mà còn phải chịu nỗi đau mất bố quá sớm. Mẹ Tú bươn chải nuôi hai chị em trong khi phải chống chọi với một số thế lực đòi cướp ngôi nhà mà họ đang ở.

Có lẽ vì thế mà trong cuốn tự truyện luôn xuất hiện hình ảnh của những con người gặp nhiều thiệt thòi, mất mát trong cuộc sống. Một cô gái mù bị cướp mất con, một ông lão mắc bệnh hiểm nghèo, phải bán hết gia sản còm để chữa bệnh…

Nhưng xuyên suốt tất cả, vẫn là niềm yêu sống và nghị lực phi thường của cô gái vừa ra đời đã có lý do để tìm đến cái chết.

Nhà văn Nguyên Bình nói về người học trò của mình: “Những người, những việc kể trong “Tôi mù?” có thể xếp vào loại Chuyện lạ có thật, thứ chuyện làm thỏa mãn trí tò mò của số đông.

Nhưng đọc kỹ và không định kiến, ta sẽ thấy đấy là công việc rất nghiêm túc. Lạ, vì nó vượt ra ngoài những hiểu biết của chúng ta... Dám mơ ước và dũng cảm biến ước mơ tưởng là hoang đường thành hiện thực, qua những trang viết chân thật, Nguyễn Thanh Tú gửi thông điệp cho mỗi chúng ta: đừng tuyệt vọng, dù trong đời gặp tai ương bất hạnh đến đâu.

Trên con đường gian nan tìm lại ánh sáng, tuy chưa có kết quả hoàn toàn như mong muốn, Nguyễn Thanh Tú đã trở thành người có nhiều để cho. Phẩm chất người ở tầm mức ấy không phải ai cũng có được”.
admin
Site Admin
 
Bài viết: 7004
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Re: Chữa mù mắt do u não.Chương trình Ánh sáng của người mù

Gửi bàigửi bởi hoangthuynam » Thứ 4 Tháng 6 18, 2014 4:55 am

hoangthuynam
 
Bài viết: 282
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 12 22, 2011 1:10 pm


Quay về Chia xẻ Kinh Nghiệm Chữa Bệnh

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến9 khách