Say thuốc phiện sống uống Nhân Trung hoàng

Nơi giúp đỡ lẫn nhau trau giồi kiến thức.

Say thuốc phiện sống uống Nhân Trung hoàng

Gửi bàigửi bởi Vương Văn Liêu » Thứ 4 Tháng 3 20, 2013 11:50 pm

Say thuốc phiện sống uống Nhân Trung hoàng ( tiếp theo bài Biển học vô bờ...)
Đây là lời bàn của cụ Định Ninh:
Phân người, tên chữ là Nhân Trung hoàng, Nhân hoàng. Dùng phân người làm thuốc có 2 loại: phân khô và phân lỏng,đều khí hàn, vị đắng, không độc. Nhưng phân lỏng lạnh hơn phân khô.
Công dụng cả 2 loại đều giải bệnh ngộ độc các chất độc và trị bệnh người bị khí trời nóng làm phát nóng phiền loạn, điên cuồng.
Phép chế có 2 cách:
1. Lấy phân đã khô, xác bỏ vào nồi sành nhỏ, sau đem đất bùn luyện nhỏ gắn chặt miệng vung và đắp kín cả cái nồi, bắc lên bếp đun chừng 5-6 giờ, đem ra để nguội, lấy phân nghiền nhỏ. Khi cần uống mỗi lần 2 đồng cân với nước chín để nguội hay nước sống.
2. Về tháng chạp, cắt ống trúc có 2 đầu mấu, mấu dưới để nguyên, mấu trên chọc thủng vài lỗ nhỏ, nhét bột Cam thảo vào lỗ ấy cho đầy. Lấy keo gắn kín lỗ ấy lại , đừng để nước phân ngấm vào. Cạo hết tinh tre ở ống trúc đi, sau cắm vào chuồng phân. Độ 1 tháng sau lấy ống trúc rửa sạch bên ngoài, đem phơi khô. Khô rồi, chẻ ống trúc ra, lấy cam thảo phơi khô, khi cần uống 1- 2 đồng cân.
Như vậy theo cách 1 dùng phân đã khô, đã lạt mùi hôi, bỏ vào nồi đốt thành than, đã gần hết hẳn mùi hôi.
Theo cách 2 dùng bột Cam thảo chỉ có hơi phân thấm vào, không dùng đến phân.
Ta đọc 2 cách trên thấy rằng: chỉ dùng phân người đã lạt mùi hôi và thuốc có hơi phân thấm vào, chứ không dùng thẳng đến phân nguyên chất mà cũng có công hiệu giải nhiệt, giải độc.
Nhưng không dạy giải nhiệt, giải độc là nó giải đi đâu, nó giải ra bằng cách nào, hãn hay thổ, hay hạ hay lợi thủy, không có nói.
.....
Bệnh nhân uống “ cứt sốt” vào liền thổ ra ngay, vậy “ cứt sốt” là vị thuốc thổ sao?.
Theo thiển ý, nó không phải là vị thuốc thổ. Lấy cái ý:” Hương phùng xú bất thụ tắc nghịch”( mùi thơm gặp hơi thối không chịu được thì đẩy ngược lên). Vị là kho tàng chứa đựng cơm nước, thịt cá... hễ thơm ngon, trong sạch mà ưa thích thì dù bao nhiêu, nếu được các bộ phận trên đồng ý thì trưởng kho sẽ thâu nạp vào cho hết. Nhưng nếu hôi thối, tanh khét cũng đưa vào mà bị chủ kho phản kháng thì phải đẩy ra hết.
Vậy miệng mũi dạ dày là nơi ưa thơm tho tinh sạch, nếu gặp hôi thối thì nó ghét sợ mà đẩy ra cho bằng hết, chứ không phải ”cứt sốt” là vị thuốc dùng để thổ.
Đọc truyện trên thấy rằng: say thuốc phiện sống đã thổ ra được thì khỏi. Nhưng tại sao không uống những loại Qua đế, Lê Lô... cho nó thanh sạch, nó cũng thổ ra mà lại phải dùng đến loại cực ký hôi thối, ghê tởm ấy?.
Xin thưa: nếu nói như thế chỉ là một ý hiển nhiên trong y giới, ai mà không biết, đâu còn thành truyện mà viết lên đây.
Thuốc Phiện là loại đại nhiệt độc, nếu uống phải mà không giải ngay, nó sẽ giết người như ăn cướp. Ông khách này uống 1 lúc 2 tô đã đầy ngập dạ dầy, lại hiệp với men rượu vừa mới say, nó đang công phá rất mạnh. Nếu lúc đó uống Qua đế, Lê Lô hay mùn thớt đi chăng nữa, nó cũng chần chừ chứ đâu có thể trong chốc lát thổ ra hết. Vả lại, đêm đã khuya, rừng rậm, không thầy, không thuốc mà biết dùng đến loại “ hủ hóa” ấy để giải tỏa ngay cho khỏi. Tưởng đó cũng là bài thuốc cứu nguy cấp kỳ cho người ngộ độc lúc đêm khuya khi thiếu thuốc vậy.
......
Trong bài này, đoạn trên tôi có nói “ môn thuốc ngoài sách vở”, kể ra cũng ngoài sách vở thật.
- Bản thảo chỉ dạy dùng phân khô, phân nước, nhưng chế biến để dùng. Đây người ta dùng “ phân sốt”, đó là ngoài sách vở.
- Bản thảo chỉ dạy uống vào giải độc, đây uống vào thổ ra tức khắc. Đó là ngoài sách vở.
- Thứ Nhân trung phế thải này, dù Bản thảo có dạy, dù đã có người dùng thấy hay, nhưng nếu có gặp bệnh ngộ độc mê sảng, hiểm nguy cấp kỳ mà xa thầy, xa thuốc, họ cũng ngồi chờ, nếu không có mà phải chết họ cũng đành, chứ chẳng ai dám pha thuốc kinh tởm ấy cho bệnh nhân uống. Đây người ta dám tự tiện pha cho uống, mà uống là bệnh khỏi ngay. Đó là ngoài sách vở.
...................
Ghi chú: Khoảng 20 mươi năm trước, tôi có đọc 1 bài báo đăng trên báo Khoa học và Đời sống, có nói: 1 đơn vị bộ đội hành quân qua vùng Đồng Tháp Mười thời chống Pháp, bị ngộ độc, thuốc Tây uống không khỏi, bác sỹ Phạm Ngọc Thạch cũng trực tiếp chữa nhưng không được. Lúc ấy có bà cụ thấy vậy, lấy cứt người khô, đem đốt cháy thành than, hòa ra nước, gạn cho mọi người uống, mọi người khỏi bệnh. Đề tài này BS Phạm Ngọc Thạch ấp ủ nghiên cứu, nhưng vì chiến tranh và sau đó ông hy sinh nên không thực hiện được.
Tôi post bài này lên trang nhà chỉ cốt để mọi người thấy, nghề thuốc thật gian nan và luôn phải sáng tạo:” Có câu dùng thuốc tựa dùng binh, quan trọng vô cùng việc tử sinh”.

Kinh nghiệm dân gian rất nhiều, biết vận dụng sẽ có nhiều cái hay ngoài sách vở.

Vương văn Liêu
Vương Văn Liêu
 
Bài viết: 823
Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 11 25, 2011 7:25 am

Quay về Chia xẻ Kinh Nghiệm Chữa Bệnh

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến13 khách