Nghề Y sao lắm gian truân nhiều lúc làm phúc phải tội

Tâm sự của một lương y :
Thầy ơi , nghề Y sao lắm gian truân nhiều lúc làm phúc phải tội
Ha noi
Kính thưa thầy
Không thể kể hết những bức xúc trong lòng khi làm nghề y thầy ơi, mình không nỡ lấy tiền của người nghèo, người bệnh, nhưng nếu mình cứ mãi như vậy thì mình nghèo quá thầy ạ, nhiều khi phải phục vụ chữa cho những người trí tuệ không bằng mình, thù lao thì bèo bọt mà chặt chém thì không đáng, thấy chẳng hạnh phúc gì khi làm nghề y Thầy ơi, mặc dù để học được tấm bằng bác sĩ hay thông thao một bệnh lý gì là bao công lao của bố mẹ chắtt chịu, báo công lao mình học hành ngày đêm, bênh tật vì học hành thầy a. Ở Việt Nam có cả cảnh bệnh nhân đâm chết bác sĩ, hành hung bác sĩ ngay tại phòng làm việc. Bán một cái quần cái áo lãi gấp 3 không có vấn đề gì mà với người bệnh có lấy nhiều tiền của họ lương tâm không thanh thản mà nghèo khó thì đời khinh rẻ.
Thầy ơi dù học trò đã có 20 năm kinh nghiệm rồi. nhưng có một ngày đã phải đến Y miếu xin ta lỗi với các tiền nhân cho con xin không làm nghề y nữa vì con thấy không hạnh phúc.
Vâng chuyện đó xảy ra cách đây 5 năm rồi khi gặp Khí Công Y Đạo của thầy. thấy hay và say mê nghiên cứu mãi mà không hết vì kiến thức y học và triết lý phật phấp là quá hay, thấy cực kỳ hay và giải tỏa được bao nhiêu câu hỏi cũng như thất bại nghề nghiệp phía trước.
Nhưng mà kcyd của thầy nếu đem áp dụng thì về cùng mệt về sức làm dấy, thực sự kinh phục và cảm ta thầy đã nghiên cứu KCYD làm nhân loại được lợi bao nhiêu trong sâu thẳm trái tim con.
Sao con thấy nghề y lao tâm khổ tứ vậy mà cuộc sống con cũng chẳng hạnh phúc gì thầy ơi. Con cũng khá nhiều kinh nghiệm nhưng nghĩ lại mở lại phòng mạch con thấy sợ lắm thầy ơi. Bây giờ người ta có thể uống thuốc mà bị ngứa người ta có thể bắt đền luôn tại chỗ không cần biết là do cái gì... hoăc nặng lời với thầy thuốc... Mỗi lần như vậy thấy công sức mình bỏ ra học nghề y thật buồn.
Kcyd của thầy thât đẹp như một đóa sen tỏa hương dù mọc trong môi trường khắc nghiệt nào đó. Nhưng nếu còn cứ giúp người ta mãi mà mình nghèo mình chẳng có hạnh phúc thì sao? Minh thấy người ta đau ốm mà chặt chém hay tiểu xảo kiếm tiền thì không thể ,buồn lắm thầy ạ. Năm nay con 43 tuổi rồi. đang đứng trước ngã ba đường thầy a, làm tiếp hay không theo nghề y nữa mong thầy cho con một lời khuyên
Trả lời
1-Mục đích học nghề y là gì ?
Tùy theo mục đích chọn học nghề y mà tương lai của mình sẽ có hậu qủa khác nhau :
a-Thấy thương những người bệnh nghèo khổ, muốn trở thành thầy thuốc cứu người khỏi bệnh vô vụ lợi, thì cuộc sống của vị lương y này sẽ hạnh phúc.
b-Mục đích học nghề y sẽ kiếm được nhiều tiền hơn các nghề khác, như vậy họ sẽ xem bệnh nhân là con mồi để chặt chém, thì cuối đời của những vị này phải trả nghiệp.
c-Thấy sự bất lực hay làm tiền của các thầy thuốc khác trên bệnh nhân là cha mẹ hay người thân của mình, mà bệnh tình không thuyên giảm, muốn học nghề y để tự chữa cho người thân của mình, đây là trường hợp làm thầy thuốc bất đắc dĩ, thì tuỳ theo hoàn cảnh và môi trường hành nghề mà dẫn đến tương lai tốt hay xấu.
2-Kinh nghiệm hành nghề y của tôi .
Thầy thuốc cứu người cần phải tu học, tu nhân tích đức mới tránh được ác nghiệp.
Khi còn ở Việt Nam, tôi chữa bệnh miễn phí tại nhà, có để thùng "Tùy hỷ công đức" cho bệnh nhân bỏ vào trả công cho thầy, bỏ vào cũng được, không bỏ cũng được, nhiều cũng được, ít cũng được, mình không quan tâm. Mỗi ngày trung bình 10-20 bệnh nhân, thì thùng tùy hỷ cũng dư dả không nghèo. Rồi người này khỏi bệnh lại dẫn người khác đến, từ từ bệnh nhân đến đông, nên phải nhờ đến các địa điểm chùa, bệnh nhân quanh vùng và các phật tử của chùa đến đông, tôi phải mời thêm các thầy thuốc khác có tâm đức đến chữa bệnh không cần tiền mà chỉ cần góp nhặt thêm phước đức, theo đúng câu : Có đức mặc sức mà ăn.
Nếu chữa ở chùa thì đa số là người hiểu đạo, bệnh nhân kính trọng mình, nếu mình chữa không khỏi họ cũng chẳng mất tiền, nên cũng không oán giận mình, và sau này chính bệnh nhân là thầy của mình dạy cho mình những kinh nghiệm, cho mình trau giồi tay nghề trên cơ thể họ, họ cho biết đúng sai bằng cảm nhận tình hình sức khỏe trên cơ thể họ.
Một nhóm thầy thuốc chữa bệnh miễn phí như chúng tôi cũng được ơn trên che chở phù hộ, mặc dù trong ngày chữa bệnh không lấy tiền, chùa cho ăn hai bữa cơm chùa, nhưng sau 6 giờ chiều, có nhiều bệnh nhân nhà giầu, hay có thân nhân Việt Kiều về chơi có bệnh, thân nhân chờ đợi mình làm xong ở chùa, họ mời về nhà riêng, đã tập họp những người thân có bệnh chờ mình sẵn từ 5-10 người, tôi cứ chữa hết người này đến người khác, không đòi hỏi thù lao, nhưng mỗi tối chữa xong, họ bỏ phong bao một số tiền tạ ơn rất lớn bằng cả 1 tháng lương của một công nhân.
Như vậy dù không ra giá tiền chữa mà cuộc sống vẫn đầy đủ hạnh phúc hơn là những thầy đòi giá khi chữa bệnh.
Khi sang Canada, phải xin phép có phòng mạch hành nghề hợp pháp, tôi lấy giá rẻ 20$, bệnh nhân tây đầm thấy rẻ, chữa hay, mau khỏi bệnh, họ trả thêm tiền, nhưng vì không in quảng cáo, họ khỏi bệnh xong thì 3-4 tháng họ mới trở lại khi họ có bệnh khác. Cuối cùng tôi phải tạo ra một nguồn khách không bao giờ sợ thất nghiệp, bằng cách " mở lớp dạy tập thể dục khí công miễn phí" có đăng báo quảng cáo, điạ điểm tập nơi các hội trường của các trường, chùa, nhà thờ cho tất cà những người có bệnh hay đang khỏe mạnh.
Như vậy các bệnh nhân được chữa khỏi từ phòng mạch, tôi giới thiệu đến tập thể dục khí công để thông khí huyết ngăn ngừa bệnh tật, nhất là những người có bệnh mãn tính cao áp huyết, tiểu đường, mất ngủ, phong thấp đau nhức, bệnh nhân tây đầm và bạn bè của họ đến tập rất đông, chính đây là nguồn cung cấp bệnh nhân phải đăng ký giữ chỗ chữa bệnh cho phòng mạch, nên không bao giờ ế để thầy thuốc bị đói cả.
Tôi có nhiều học trò họ không mở phòng mạch, họ chê tôi dở không biết kiếm tiền, vừa được ít tiền, vừa mất nhiều thời gian. Họ chỉ cần tìm bệnh nhân giầu, đến nhà bệnh nhân chữa một lần lấy 200, có 1 hay 2 bệnh nhân mỗi ngày thì dư dả ăn chơi. Tôi đã cảnh cáo coi chừng lãnh nghiệp, họ cũng không tin nghiệp, chỉ thấy kiếm tiền quá dễ, nhiều người năn nỉ cũng không chữa còn đòi làm cao giá....cuối đời phải trả nghiệp nằm một chỗ bán thân bất toại, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.
Tóm lại, trở thành lương y, cần giao tiếp với công đồng phục vụ miễn phí, bệnh nhân sẽ kính trọng mình, cũng là môi trường tu học chữ Nhẫn (chịu đựng sự khó chịu của bệnh nhân) và chữ Bi (lòng thương người bệnh).
Khi họ nhận ra mình đúng thực lương y như từ mẫu, họ sẽ không để cho mình đói, họ sẽ giới thiệu người thân đến phòng mạch chữa hay đến nhà riêng chữa và bỏ tiền tạ ơn vào thùng tùy hỷ công đức, tạo cho mình cuộc sống dư dả, hạnh phúc, đi đến đâu cũng gặp bệnh nhân chào hỏi niềm nở, lúc đó mới biết thế nào là " Có đức mặc sức mà ăn". Đặc biệt vào những ngày lễ tết họ vẫn nhớ công ơn của mình, gưi qùa tặng đến gia đình mình, thật là cảm động.
Nếu các thầy KCYĐ áp dụng theo thì sẽ thầy cuộc đời hành y hạnh phúc biết bao.
Thân
doducngoc
Thầy ơi , nghề Y sao lắm gian truân nhiều lúc làm phúc phải tội
Ha noi
Kính thưa thầy
Không thể kể hết những bức xúc trong lòng khi làm nghề y thầy ơi, mình không nỡ lấy tiền của người nghèo, người bệnh, nhưng nếu mình cứ mãi như vậy thì mình nghèo quá thầy ạ, nhiều khi phải phục vụ chữa cho những người trí tuệ không bằng mình, thù lao thì bèo bọt mà chặt chém thì không đáng, thấy chẳng hạnh phúc gì khi làm nghề y Thầy ơi, mặc dù để học được tấm bằng bác sĩ hay thông thao một bệnh lý gì là bao công lao của bố mẹ chắtt chịu, báo công lao mình học hành ngày đêm, bênh tật vì học hành thầy a. Ở Việt Nam có cả cảnh bệnh nhân đâm chết bác sĩ, hành hung bác sĩ ngay tại phòng làm việc. Bán một cái quần cái áo lãi gấp 3 không có vấn đề gì mà với người bệnh có lấy nhiều tiền của họ lương tâm không thanh thản mà nghèo khó thì đời khinh rẻ.
Thầy ơi dù học trò đã có 20 năm kinh nghiệm rồi. nhưng có một ngày đã phải đến Y miếu xin ta lỗi với các tiền nhân cho con xin không làm nghề y nữa vì con thấy không hạnh phúc.
Vâng chuyện đó xảy ra cách đây 5 năm rồi khi gặp Khí Công Y Đạo của thầy. thấy hay và say mê nghiên cứu mãi mà không hết vì kiến thức y học và triết lý phật phấp là quá hay, thấy cực kỳ hay và giải tỏa được bao nhiêu câu hỏi cũng như thất bại nghề nghiệp phía trước.
Nhưng mà kcyd của thầy nếu đem áp dụng thì về cùng mệt về sức làm dấy, thực sự kinh phục và cảm ta thầy đã nghiên cứu KCYD làm nhân loại được lợi bao nhiêu trong sâu thẳm trái tim con.
Sao con thấy nghề y lao tâm khổ tứ vậy mà cuộc sống con cũng chẳng hạnh phúc gì thầy ơi. Con cũng khá nhiều kinh nghiệm nhưng nghĩ lại mở lại phòng mạch con thấy sợ lắm thầy ơi. Bây giờ người ta có thể uống thuốc mà bị ngứa người ta có thể bắt đền luôn tại chỗ không cần biết là do cái gì... hoăc nặng lời với thầy thuốc... Mỗi lần như vậy thấy công sức mình bỏ ra học nghề y thật buồn.
Kcyd của thầy thât đẹp như một đóa sen tỏa hương dù mọc trong môi trường khắc nghiệt nào đó. Nhưng nếu còn cứ giúp người ta mãi mà mình nghèo mình chẳng có hạnh phúc thì sao? Minh thấy người ta đau ốm mà chặt chém hay tiểu xảo kiếm tiền thì không thể ,buồn lắm thầy ạ. Năm nay con 43 tuổi rồi. đang đứng trước ngã ba đường thầy a, làm tiếp hay không theo nghề y nữa mong thầy cho con một lời khuyên
Trả lời
1-Mục đích học nghề y là gì ?
Tùy theo mục đích chọn học nghề y mà tương lai của mình sẽ có hậu qủa khác nhau :
a-Thấy thương những người bệnh nghèo khổ, muốn trở thành thầy thuốc cứu người khỏi bệnh vô vụ lợi, thì cuộc sống của vị lương y này sẽ hạnh phúc.
b-Mục đích học nghề y sẽ kiếm được nhiều tiền hơn các nghề khác, như vậy họ sẽ xem bệnh nhân là con mồi để chặt chém, thì cuối đời của những vị này phải trả nghiệp.
c-Thấy sự bất lực hay làm tiền của các thầy thuốc khác trên bệnh nhân là cha mẹ hay người thân của mình, mà bệnh tình không thuyên giảm, muốn học nghề y để tự chữa cho người thân của mình, đây là trường hợp làm thầy thuốc bất đắc dĩ, thì tuỳ theo hoàn cảnh và môi trường hành nghề mà dẫn đến tương lai tốt hay xấu.
2-Kinh nghiệm hành nghề y của tôi .
Thầy thuốc cứu người cần phải tu học, tu nhân tích đức mới tránh được ác nghiệp.
Khi còn ở Việt Nam, tôi chữa bệnh miễn phí tại nhà, có để thùng "Tùy hỷ công đức" cho bệnh nhân bỏ vào trả công cho thầy, bỏ vào cũng được, không bỏ cũng được, nhiều cũng được, ít cũng được, mình không quan tâm. Mỗi ngày trung bình 10-20 bệnh nhân, thì thùng tùy hỷ cũng dư dả không nghèo. Rồi người này khỏi bệnh lại dẫn người khác đến, từ từ bệnh nhân đến đông, nên phải nhờ đến các địa điểm chùa, bệnh nhân quanh vùng và các phật tử của chùa đến đông, tôi phải mời thêm các thầy thuốc khác có tâm đức đến chữa bệnh không cần tiền mà chỉ cần góp nhặt thêm phước đức, theo đúng câu : Có đức mặc sức mà ăn.
Nếu chữa ở chùa thì đa số là người hiểu đạo, bệnh nhân kính trọng mình, nếu mình chữa không khỏi họ cũng chẳng mất tiền, nên cũng không oán giận mình, và sau này chính bệnh nhân là thầy của mình dạy cho mình những kinh nghiệm, cho mình trau giồi tay nghề trên cơ thể họ, họ cho biết đúng sai bằng cảm nhận tình hình sức khỏe trên cơ thể họ.
Một nhóm thầy thuốc chữa bệnh miễn phí như chúng tôi cũng được ơn trên che chở phù hộ, mặc dù trong ngày chữa bệnh không lấy tiền, chùa cho ăn hai bữa cơm chùa, nhưng sau 6 giờ chiều, có nhiều bệnh nhân nhà giầu, hay có thân nhân Việt Kiều về chơi có bệnh, thân nhân chờ đợi mình làm xong ở chùa, họ mời về nhà riêng, đã tập họp những người thân có bệnh chờ mình sẵn từ 5-10 người, tôi cứ chữa hết người này đến người khác, không đòi hỏi thù lao, nhưng mỗi tối chữa xong, họ bỏ phong bao một số tiền tạ ơn rất lớn bằng cả 1 tháng lương của một công nhân.
Như vậy dù không ra giá tiền chữa mà cuộc sống vẫn đầy đủ hạnh phúc hơn là những thầy đòi giá khi chữa bệnh.
Khi sang Canada, phải xin phép có phòng mạch hành nghề hợp pháp, tôi lấy giá rẻ 20$, bệnh nhân tây đầm thấy rẻ, chữa hay, mau khỏi bệnh, họ trả thêm tiền, nhưng vì không in quảng cáo, họ khỏi bệnh xong thì 3-4 tháng họ mới trở lại khi họ có bệnh khác. Cuối cùng tôi phải tạo ra một nguồn khách không bao giờ sợ thất nghiệp, bằng cách " mở lớp dạy tập thể dục khí công miễn phí" có đăng báo quảng cáo, điạ điểm tập nơi các hội trường của các trường, chùa, nhà thờ cho tất cà những người có bệnh hay đang khỏe mạnh.
Như vậy các bệnh nhân được chữa khỏi từ phòng mạch, tôi giới thiệu đến tập thể dục khí công để thông khí huyết ngăn ngừa bệnh tật, nhất là những người có bệnh mãn tính cao áp huyết, tiểu đường, mất ngủ, phong thấp đau nhức, bệnh nhân tây đầm và bạn bè của họ đến tập rất đông, chính đây là nguồn cung cấp bệnh nhân phải đăng ký giữ chỗ chữa bệnh cho phòng mạch, nên không bao giờ ế để thầy thuốc bị đói cả.
Tôi có nhiều học trò họ không mở phòng mạch, họ chê tôi dở không biết kiếm tiền, vừa được ít tiền, vừa mất nhiều thời gian. Họ chỉ cần tìm bệnh nhân giầu, đến nhà bệnh nhân chữa một lần lấy 200, có 1 hay 2 bệnh nhân mỗi ngày thì dư dả ăn chơi. Tôi đã cảnh cáo coi chừng lãnh nghiệp, họ cũng không tin nghiệp, chỉ thấy kiếm tiền quá dễ, nhiều người năn nỉ cũng không chữa còn đòi làm cao giá....cuối đời phải trả nghiệp nằm một chỗ bán thân bất toại, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.
Tóm lại, trở thành lương y, cần giao tiếp với công đồng phục vụ miễn phí, bệnh nhân sẽ kính trọng mình, cũng là môi trường tu học chữ Nhẫn (chịu đựng sự khó chịu của bệnh nhân) và chữ Bi (lòng thương người bệnh).
Khi họ nhận ra mình đúng thực lương y như từ mẫu, họ sẽ không để cho mình đói, họ sẽ giới thiệu người thân đến phòng mạch chữa hay đến nhà riêng chữa và bỏ tiền tạ ơn vào thùng tùy hỷ công đức, tạo cho mình cuộc sống dư dả, hạnh phúc, đi đến đâu cũng gặp bệnh nhân chào hỏi niềm nở, lúc đó mới biết thế nào là " Có đức mặc sức mà ăn". Đặc biệt vào những ngày lễ tết họ vẫn nhớ công ơn của mình, gưi qùa tặng đến gia đình mình, thật là cảm động.
Nếu các thầy KCYĐ áp dụng theo thì sẽ thầy cuộc đời hành y hạnh phúc biết bao.
Thân
doducngoc